Chạy đua với tri thức |
Dường như cuộc sống xã hội từ ngày từ ngày được cải thiện
tốt hơn, đời sống vật chất cũng hoàn thiện hơn. Học sinh, sinh viên trong thành
phố đi học được trang bị vật chất đầy đủ , nhiều hơn .Nhưng bên cạnh những cuộc
sống no đủ , không thiếu thứ gì đó , thì vẫn còn những mãnh đời bất hạnh, không
điều kiện, cho con ăn học đầy đủ , nhất là những học sinh ở miền quê, miền nước
lũ ,…
Hằng tuần , trung tâm gia sư Phúc Lợi luôn tổ chức các kì
nghỉ để đi thăm những mãnh đời khó khăn, quan tâm chia sẻ với họ. Có lần chúng
tôi về vào ngày thường , nhìn cảnh tượng đánh yêu của các học sinh mà chúng tôi
phải bậc khóc.
Cuộc đời cần chạy đua.
Cảnh 1: Đó là cảnh hai em học sinh đi học khi bước qua cây
cầu tre , do phải phụ giúp gia đình làm ruộng, làm đồng nên đi học trể , như
thế chưa đủ , chúng đi học mà không có đứa nào có nón đội phải lấy tập của mình
để che nắng .
Cảnh 2: Trên đường đi về Đồng Tháp, đội chúng tôi thấy được
, một chiếc xe chở rác , theo phải xạ của con người thấy nó là né, bịch lỗ
muỗi,… Nhưng khi chúng tôi thấy cảnh đó , chúng tôi chỉ biết võ tay, cười ,
khâm phục người đàn ông đó. Chúng tôi dùng xe lại và thăm hỏi người đàn ông đó
và … Bạn biết ông tay làm nghề gì không .Ai cũng nghĩ ông ta làm nghề đổ rác xã
hội , không ông ấy là nghề thu lượm tri thức cho xã hội. Tuy trên xe của ông ta
có rất nhiều rác , nhưng trong đóng rác đó lại có 5 em học sinh nhỏ bé, đáng
yêu, ngày nào ông cũng chở chúng về , vì gần nhà, sẵn đoán con đi học về. Chúng
tôi hỏi , ông trở vậy có lấy tiền không .
Ông chỉ cười, và liền nói : tiền à , ôi , tiền gì , chở cho
vui thôi .
Câu chuyện chúng tôi cứ tiếp tực, tiếp tục, đến nỗi chúng
tôi phải, đến địa điểm của mình trễ ,…
0 nhận xét:
Post a Comment